Bùi_Duy_Thà nh CHỦ TỊCH HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ
CẢM XÚC HIỆN THỜI : GIỚI TÍNH : TỔNG SỐ BÀI GỬI : 1251 ĐIỂM : 2331 SỐ BÀI ĐƯỢC CÁM ƠN : 24 NGÀY SINH : 09/05/1993 NGÀY RA NHẬP : 25/02/2010 TUỔI : 31 ĐẾN TỪ : Ta^n Da^n SỞ THÍCH : Tiá»n_Tình_Äôi khi chẳng là gì cả !
| Tiêu đề: Hạnh phúc của con là có mẹ Sun Dec 19, 2010 11:32 am | |
| Hạnh phúc của con là có mẹ
<BLOCKQUOTE class="postcontent restore ">Mỗi buổi chiều đi học về, khuôn mặt con lại lấm lem bùn đất và nước mắt. Mẹ nhìn qua, mẹ hiểu con lại đánh nhau với chúng bạn. Mẹ giúp con bôi thuốc đỏ lên những vết thương và mẹ biết ngày mai lại có những viết thương khác.
Mẹ không hỏi vì sao con đánh nhau, vì sao người con nhàu nát bùn đất bởi mẹ biết con bị những đứa trẻ chọc “đồ không bố”. Còn con, con cũng không còn khóc đòi bố sau mỗi buổi chiều bởi con biết dù khóc vậy, khóc nữa thì con vẫn là con, không có bố.
Con sinh ra đã không có bố. Con chỉ nghe người làng nói “mẹ mày chửa hoang”. Con không hiểu từ này nhưng con biết vì từ này mà người ta xem thường mẹ và chúng bạn không chơi với con. Vì vậy, tiếng “bố” dần bị con "khép chặt" lại, từ điển sống của con không có từ này.
Ngày ngày chúng bạn thả diều, nhảy dây… Con chỉ đứng khép vào một ngóc nào đó để nhìn thèm thuồng. Giá như con được chơi nhảy dây với chúng, con tin con sẽ nhảy cao hơn… Nhưng rồi con chỉ nhìn thôi.
Ngày trung thu, bọn trẻ rước đèn từ chập tối, tiếng gọi nhau í ới… còn con ngồi thui thủi ở cái bàn học của mình. Con chăm chăm đọc sách, nước mắt trên hai bờ mi trào ra. Nó chảy trong vô thức và tiếng nấc nghẹn ngào.
Mẹ nhìn con: “Sao con không đi với chúng bạn?”. Con đã quát thật lớn: “Mẹ chửa hoang!”. Rồi con vụt chạy, để lại mẹ và những giọt nước mắt. Lúc đó con đã muốn hét lớn: “Con ghét mẹ!”.
Thời gian trôi…
Mẹ làm việc từ lúc trời mờ sáng đến sẩm tối mới về. Người phụ nữ mới ngoài 30 nhưng lưng tóc đã điểm bạc. Rất nhiều lần con muốn nghỉ học vì sự chọc ghẹo của bạn bè và sự vất vả của mẹ và hơn cả là vì lòng tự trọng của con. Những lúc đó mẹ lại khóc rất nhiều và có lần mẹ đã ốm. Nhìn mẹ héo hon con lại đến trường, lại đứng đầu lớp.
Những hôm con ốm, mẹ thức trắng đêm ở bên con đút từng muỗng cháo. Sau mỗi lần con ốm, mẹ gầy héo hon cùng con. Trời mưa gió, mẹ đi mua thuốc hạ sốt cho con. Con nhớ có lần con bị xe đụng rất đau và nghĩ mình đã chết. Nhưng khi con tỉnh lại, mẹ gục đầu bên con nước mắt còn vương đầy trên gò má. Lúc đó con đã khóc, khóc vì những giọt nước mắt mẹ.
Những ngày cuối năm, ngoài làm đồng mẹ còn chạy chợ. Món quà cho con là bộ đồ mới để con mặc vào dịp tết. Còn con, con chẳng có gì ngoài tấm giấy khen và những cái nhìn lén lút từ sau lưng mẹ. Thời gian trôi đi và con lớn lên trong vòng tay bao bọc của mẹ, lớn qua sớm chiều nương rẫy của mẹ.
Đã quá lâu rồi con không còn gặng hỏi mẹ “bố con là ai” và đã lâu rồi con không cảm thấy thiếu vắng tình cảm của người cha. Bởi mẹ, chính tình mẹ đã lấp đầy tất cả các khoảng trống. Có sao đâu khi con là con không bố. Với con, có mẹ là hạnh phúc nhất trên đời.
Con không có nhiều tiền nhưng con thấy mình giàu có bởi con có mẹ, cây cổ thụ vĩ đại bên con. </BLOCKQUOTE> | |
|