Số là hồi nẳm, trời hạn, hạn gì đến lung bàu, đìa ao... cả xứ này khô
hết trọi. Tới tháng tư, tháng năm rồi mà mây trời cứ vần vũ hoài, không
chịu mưa.
Nhà tui thì có cụ bị sẵn sàng hàng trăn mái nước mưa để xài. Súc vật
trong nhà tui đều cho uống bằng nước mưa hết thảy. Thường ngày, tui múc
ba thau nước để dưới bóng mát chỗ bụi tre xiêm trước cửa cho gà vịt
uống.
Bữa đó tui thấy có mấy con rồng bay qua ngó dáo dác để tìm nước làm mưa.
Có một con bay sau chót, vóc dáng coi bề sề, liếc mấy thau nước, coi
mòi thèm lắm, nó le lưỡi ra liếm mép. Tui định bụng bắt một con rồng mần
thịt ăn chơi. Tui lấy ba sợi dây niệt trâu nối lại; một đầu cột vô bụi
tre xiêm, một đầu khoanh cái vòng tròn để trên miệng thau nước. Tui thay
ba thau nước mưa thật trong.
Bầy rồng đảo lại vòng sau, cái con rồng bề sề thèm nước đó liền hạ
xuống, thọc mỏ vô thau nước uống liền. Tui để cái vòng dầy tròn đúng vô
cổ nó, rồi cầm mác chạy ra nạt: "Rồng!". Con rồng hoảng hồn bay lên.
Nhưng bay sao được ! Nó càng giãy thì sợi dây niệt trâu càng siết cổ nó
lại. Nó lăn lộn, đập đuôi ầm ầm, lôi bụi tre nghiêng ngả.
Con rồng cái đang có chửa. Lúc đó, tui thấy sợi dây giãn ra kêu rắc rắc.
Sợ đứt, tui liền nhào lại, nắm đuôi con rồng thọc mác vào bụng nó. Tui
quyết lòng hạ nó, để lấy thịt nhậu một lần cho biết mà. Bị đau quá cỡ,
nên con rồng nhào một cái thật mạnh, lọt ra bốn cái trứng và đứt luôn
sợi dây. Nó lôi tui bay tuốt lên mây, chóng mặt quá, tui buông tay rớt
xuống đất, chai chân luống sâu tới háng.
Đến chừng nhổ hai chên lên được, tui lết lại chỗ bụi tre, lượm bốn trứng
rồng đem vô. Trứng nào trứng nấy lớn bằng trái dừa khô vậy. Chiều bữa
đó, tui luộc bốn trứng rồng chín, rồi mới chạy kêu lối xóm mời bà con để
mỗi người ăn một miếng cho biết. Trứng rồng ăn có ra gì đâu, nó xảm xịt
mà hôi mùi tro thấy mồ. Không tin hỏi bả thì biết!