Căn bệnh da cổ của tuiCoi vậy chớ da cổ tui không phải là lang beng hay trổ đồi mồi gì đâu nghe!
Số là hồi đó, đất U Minh này còn cao, về mùa mưa, nước rừng đổ ra cuồn
cuộn, màu đỏ thẫm như nước trà. Các kinh rạch nhỏ uốn éo tuôn nước ra
sông Ông Đốc. Sông Ông Đốc đổ ra biển.
Thưở ấy, hai bên bờ sông Ông Đốc là rừng dừa nước ken nhau chạy một mạch
tới gần mé biển, rồi như giật mình dừng lại chới với... Con sông có chỗ
rộng tới ba trăm mét. Đã nói con sông nước chảy mạnh như một con rắn
nằm đập đuôi, nên ban đêm nhìn vào đầu cọc cừ nào cũng thấy chất lân
tinh ánh lên tưng bừng sáng lòa. Con nước ròng xuống, những hàng cột đáy
bị gió rung lên kêu o... o... Xuồng đi đường có dịp thả xuôi nước, qua
ngang những ruộng đáy nghe đánh vèo một cái mà phát chóng mặt.
Lần đó, tui cùng dượng Tư nó chèo chiếc ghe cà dom đi chợ Cà Mau mua ít
xi mang về xài. Lỡ con nước, tụi tui phải về nước ròng đêm. Tui ở phía
sau kềm lái, thả theo chiều nước xuôi băng băng. Đêm tối đen như mực,
tui cứ nghểnh cổ nhìn theo làn sáng sáng trên trời mà lái theo đó.
Ghe đang lao tới vun vút, tui bỗng nghe dượng Tư nó ngồi trước la: "Coi
chừng gạt!" . Tức thì tai tui nghe cái "vèo", thân thể nhẹ bỗng, ghe lủi
tuốt lên mé bờ. Dượng Tư nó la bài hãi, tui tức quá, trả lời:
- Tui không còn thấy đường nữa, sợi dây kẽm chằng cột đáy gạt văng cái đầu tui mất rồi.
Tui nghe tiếng nói mình phát ra chỗ cần cổ chớ không phải chỗ cửa miệng.
Nghe vậy, dượng Tư nó lật đật chạy lại mò cái đầu tháp lại cho tui, rồi
ổng lấy hồ xi măng trét trét quanh cổ. Vì đêm hôm lụp chụp, với nữa
không có cái bay nên ổng tô xi măng không láng được, đến bây giờ da cổ
tui sần sượng vậy đó. Ai không tin làm thử coi thì biết.